“Thành đạt của bạn, nó nằm ở trong lòng mình, nó không nằm trên môi kẻ khác! Nhớ giùm tôi thế nhé!”, “Ta không học hỏi, mà là ta đố kị” là hai câu hay trong số nhiều ý hay khác từ bài viết cực “chất” bên dưới của nhà vănTrang Hạ

Năm kia tôi mời một bạn trẻ năng động và khá sáng tạo vào tham gia một dự án truyền thông của tôi cho một nhãn hàng trong Sài Gòn, bạn ấy từ chối và nói, bạn ấy cần dành một năm trước mắt để trở thành triệu phú đô la.
Tôi ngạc nhiên hỏi, em vừa bỏ học đại học, em cũng từ chối đi kiếm tiền, thế thì làm triệu phú ra sao? Bạn ấy nói, thế giới đã thống kê rồi, các triệu phú trẻ trên Internet và Youtube đều trở thành triệu phú đô la trước 21,5 tuổi. Vì thế em chỉ còn 1 năm nữa để tranh thủ tìm cách thành triệu phú trên mạng, nếu không sẽ trôi qua “tuổi hoàng kim” – cơ hội để thành triệu phú đô la của em. Nếu không thành triệu phú đô la, thì từ 22 tuổi em sẽ tính kế hoạch khác! Tuổi hoàng kim để trở thành triệu phú bằng cách thông thường trong đời thực như kinh doanh, làm tổng giám đốc… sẽ kéo dài tới 40 tuổi.

Làm tôi nhớ lại mình hình như đã từng trải qua cảm giác này, như bạn.
Năm 1987, nữ ca sĩ trẻ Vanessa Paradis hát ca khúc “Joe le taxi” làm điên đảo làng nhạc nhẹ thế giới, lúc đó cô 15 tuổi. Nhưng phải đến đầu những năm 90, qua chương trình VKT của anh Lại Văn Sâm, tôi mới biết đến ca khúc này. Tôi thực sự thích “Joe le taxi” nhưng đi cùng với niềm yêu thích là những dằn vặt triền miên theo tôi từng ngày: 15 tuổi cô ấy đã nổi tiếng toàn thế giới, còn tuổi 15 của tôi đã làm được điều gì có giá trị?
Đến hồi học đại học, gần như những bạn bè quanh tôi đều lên cơn sốt vì tấm gương những sinh viên kiếm ra tiền nhiều trong các “Câu lạc bộ sinh viên thành đạt” được thành lập ở vài trường đại học lớn. Tiêu chuẩn của các câu lạc bộ này, là sinh viên năng động làm thêm, kiếm nhiều tiền, đạt được chức vụ nào đó ngay từ khi đang ngồi trên ghế nhà trường. Khi ấy, thu nhập làm thêm được coi là chuẩn thành đạt của sinh viên. Những tin tức như, sinh viên 21 tuổi làm trưởng phòng, sinh viên vừa tốt nghiệp nửa năm đã là giám đốc kinh doanh, phó tổng giám đốc trẻ nhất Việt Nam ở tuổi 24 v.v… khiến nhiều bạn bè tôi dù nghề chẳng liên quan gì tới kinh tế, nhưng cũng cảm thấy bản thân thật thiếu chuẩn và thua kém xã hội.

Đứa em tôi vào đại học, nằng nặc đòi bố mẹ mua cho xe máy, không phải vì học xa mà vì không thể thua kém bạn bè.
Có đứa cháu suốt ngày bị bố mẹ dằn hắt. Bố mẹ nói, con nhà người ta 25 tuổi đã là chức này chức kia, mua được cả ô tô, con mình đi làm cả tháng không để dành được đồng nào. Thế này đến bao giờ mới ổn định sự nghiệp, liệu có nên ông nên bà, hay chỉ là thằng là con?

Tôi nghĩ vấn đề ở đây không phải là ngày tháng, là bạn bao nhiêu tuổi, bạn tài giỏi hay bạn vô dụng. Mà là cái đầu và suy nghĩ của chúng ta đã luôn bị thôi miên bởi thành công của người khác!
Giả dụ ở tuổi 15, bạn thèm muốn giọng hát hay của người khác. Nhưng giá như được trời phú cho giọng hát hay rồi, bạn sẽ thèm muốn nhan sắc của người khác.
Nếu bạn đã xinh đẹp hát hay rồi, nhưng bạn sẽ vẫn đố kị với những người được nâng đỡ nào đó. Nếu bạn đã có ông bầu nghệ thuật rồi, thì bạn bắt đầu dằn vặt vì sao mình chưa giàu, chưa sang như người nào đó.

Hoặc giả nếu thời sinh viên, tôi lọt được vào câu lạc bộ sinh viên thành đạt, thì chắc tôi cũng vẫn đau khổ như cũ, khi tôi nhận ra mình thua kém tất thảy mọi loại con ông cháu cha được lót sẵn ổ, trải thảm đỏ vào đời.
Sẽ luôn có một ai đó hơn chúng ta, và chúng ta bị thôi miên chạy theo những gì người khác có, vĩnh viễn, chúng ta cứ vượt được người này, rồi sẽ xuất hiện kẻ khác hơn hẳn mọi mặt!
Bạn có nhận ra rằng, không phải ta đang cầu tiến, mà ta đang bị dục vọng và thèm khát chỉ huy đời ta?
Ta không học hỏi, mà là ta đố kị.

Ta không chạy đua với một người giỏi hơn, mà là ta đang chạy đua với cả thế giới. Nói đúng hơn, ta để cả thế giới này đều là địch thủ, và ta chống lại cả thế giới.
Nếu bạn nghĩ, thực ra người duy nhất ta cần chiến thắng là bản thân mình. Và người duy nhất mà ta luôn cần giỏi hơn, là ta luôn phải giỏi hơn ta của ngày hôm qua. Thì thế đã đủ!
Bạn nhìn đời mình bằng tấm gương nào, bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua hình hài đó. Bạn nuôi dưỡng con người thiện tâm bao dung, bạn sẽ nhìn thấy sự hài hòa cuộc đời từ đó. Bạn nuôi dưỡng con người đố kị và thèm khát, đời trả lại cho ta biết bao nhiêu cơn hờn ghen gặm nhấm.

Nếu năm nay bạn giỏi hơn năm ngoái, người bạn gặp ngày càng thú vị và giỏi giang hơn, bạn chưa phải nói lại một câu nói nào cũ kỹ, bạn không cần phải liên tục đổi bạn thân cũ lấy bạn thân mới, bạn không thấy cuộc đời u ám vì tại sao kẻ khác luôn hơn ta, luôn may mắn, luôn giàu có, luôn được yêu thương… Thì tôi tin, bạn đã là một người tuyệt vời rồi. Dù bố mẹ và người thân vẫn lấy cả thế gian này ra để so sánh với bạn!

Thành đạt của bạn, nó nằm ở trong lòng mình, nó không nằm trên môi kẻ khác! Nhớ giùm tôi thế nhé!

** Admin – Lâm Minh Chánh: Đọc xong bài này, các bạn đừng đánh mất ý chí chiến đấu và vươn lên, các bạn chỉ cần hiểu rõ bản thân mình, biết rõ mình cần làm gì và theo đuổi nó đến nơi đến chốn là “tuyệt vời” rồi.

– Sưu tầm từ Lâm Minh Chánh –

Facebook like

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Gọi luôn !
icons8-exercise-96 chat-active-icon