Máy gì?!
Khách hàng gọi điện đến ngân hàng:
Khách: Cháu ơi cô ko qua được cháu phắc tài liệu cho cô, điền xong cô phắc lại cho cháu.
Nhân viên (NV) hoang mang tột độ nhưng vẫn lụi cụi đem giấy tờ đi … phắc.
Một lúc sau
KH: Cháu ơi cái máy phắc chỗ cô nó bị hỏng cô ko phắc được bh làm thể nào để phắc hả cháu?!
NV: Vấn đề không phắc được nằm quá khả năng của cháu….
– Hihi look like i’m giving a fax :”> …
Chuẩn từng Pixel
Sếp mình là nữ nổi tiếng về độ khó tính.Có 1 cái ảnh nền màu đen đổ 1 đống kim cương trên cái nền satin đó. Các viên kim cương phải được bài trí, bố trí theo đúng vị trí mà sếp chỉ. Duy có 1 viên hơi bị lệch… cỡ 1 px gì đó.
Trước đấy đã phải chỉnh vị trí của viên kim cương bé xíu này đến 10 lần (tầm chục file rồi) – cá chắc có thể làm motion graphic luôn được. Chốt phát cuối, sếp khá căng thẳng: Em xem lại đi, nó vẫn chưa chuẩn, chỗ chị bảo ý.
Sau 1 hồi hì hục chỉnh sửa và tranh cãi nảy lửa thì viên kim cương được dịch sang phải đúng 1px… SẾP HÀI LÒNG!
– Chúc sếp vui, và thành công trên con đường xếp kim cương mà sếp đã chọn :”>
Tui chớt quá dikhach ơiiii
“Em ơi, Vẽ cho anh cái phông màn làm đêm văn nghệ cho mấy bé mẫu giáo nha…”
*vẽ 4 bé nhỏ cầm gậy tiên background sao lấp lánh*
“Em ơi, Ban Giám Hiệm bảo cái phông màn của em nhìn dễ thương với trẻ trung quá, không phù hợp với phụ huynh học sinh” (?!?!?!)
—-
“Em thiết kế cho anh một cái background hình chữ nhật nha ”
(2 ngày sau) “Em ơi đổi rồi, làm background hình chữ T nha ”
(4 ngày sau) “Em ơi đổi rồi, làm lại hình chữ nhật cho anh nha.”
(2 ngày sau) “Em ơi, em làm cái backgound gì flexible tí, vừa chữ nhật được vừa chữ T được dùm anh được nha? ’
—-
Cái mả cha nhà mấy anh.
– Theo mình thì bạn nên vẽ 1 cái background chữ V, 1 cái chữ L, xong rồi đưa ảnh.
Khách*chat qua skype*: em lam cho anh cai menu nhanh nhanh dum
Thiết kế: anh cho em xin cái thông tin giá nước, giá đồ ăn này kia
Khách : cafe thi den xx.đ, sua thi yy.đ, sinh to thi zz.đ ….blah blah blah…*kéo thêm khoảng mười mấy thứ khác, toàn bộ hông có dấu, viết tràn lan*
Thiết kế: anh ơi cho vô file word dùm em, chat như vầy nó trôi mất hết
Khách: lam le di em… gap gap gap!
Thiết kế: …dạ. *lụi hụi gõ lại cái đống trên thành tiếng người*
*10’ sau đang ngồi mần*
Khách : a em oi…
Thiết kế : dạ?
Khach: Sua dum anh, cafe den thi zz.đ, nuoc ep trai cay thi yy.đ, anh hong ban mon ABC kia nua, gia cua mon DEF kia la … blah blah blah…
Thiết kế: *ngậm ngùi* dạ!
*15’ sau*
Khach: a em oi sua dum anh….!
Thiết kế: @#@^$#^ ai hiếp cái thằng này dùm tui cái T.T
Chị có con mới 2 tuổi thôi. Em làm hồ sơ sao cho nó thành 7 tuổi là được, để chị đưa nó đi du học.
-Trong clip này, chị muốn xây dựng hình tượng người phụ nữ thanh lịch.
-Không được em ơi, người phụ nữ thanh lịch không bao giờ cười to như thế.
-Không được, làm gì có chuyện người phụ nữ đi hỏi ‘Tại sao anh yêu em?’ Nghe lụy quá. Không đúng thực tế.
-Không được, em không được cho một đám đàn ông bàn về vẻ đẹp phụ nữ. Họ có thể nói chuyện gì khác chứ đừng nói về phụ nữ.
Khách hàng đó là chuyên môn yêu cầu bắt chước bao bì mấy thương hiệu nước ngoài luôn. Nghĩ mà uổng quá, mấy chục năm trời xây dựng được một thương hiệu Việt Nam có chỗ đứng trong lòng cả nước, giờ hạ mình đi làm hàng nhái.
Khách: Em thiết kế y hệt trang này cho anh nhé.
Tui: Đây anh.
Khách: Y hệt chứ không phải giữ y nguyên em nhé. Em làm lại nhé.
Tui: DMM! CMM! VCL! DCM!
+Màn 1 cảnh 1:
– *gửi cho cái hình, có trẻ em tung hoa, có hộp quà, có chữ khuyến mãi* em làm giống vầy nha em.
– giống là giống sao chị?
– Tức là giống vầy nè. Mà em đừng để lại cái hình, với bỏ cái chữ khuyến mãi đi dùm chị.
-… Ủa vậy là giống cái gì?
– Giống cái kích cỡ á em.
– *vừa chửi thề trong tim, vừa tự hỏi chứ cái chữ “facebook cover” bộ nó kị húy hay sao mà hông gõ ra được*Màn 2 cảnh 1:
– Thôi giờ em thay dùm chị cái hình đứa nhỏ lúc nãy đi.
– Thay sao chị?
– Biến đứa nhỏ thành người lớn dùm chị
– Hông được chị ơi, *giải thích, ảnh chụp không đổi được, tìm hông ra được ảnh như yêu cầu trừ khi tự chụp, blah blah…*
– Ừa chị hiểu rồi, vậy thôi đổi thành con gấu bông dùm chị
– *Hiểu hiểu con c*c =((((
Niềm vui của chúng ta, đôi khi [và trớ trêu thay], lại nằm trong tay khách hàng.
Tui nói (via quynhvynguyen)
dikhach
(via soianchay)
Không những trong tay. Nó còn phụ thuộc vào những khi khách hàng rụng trứng & chật xịp.
Ủa bạn giới thiệu nói em có nhiều ống kính hầm hố lắm mà sao giờ em xài ống nhỏ vậy?
-Tèn ten! Mày nhìn nè!
-The fuck! Sao cái design của tụi mình thành ra xấu hoắc vậy?!
-Khách hàng lấy design của tụi mình rồi ngồi với Designer thân tín để sửa lại thành cái này đó. Giờ đưa qua cho tụi mình làm tiếp.
-Má! Tức quá! Không lẽ giờ tao sắp xếp bố cục lại ra nguyên con cu ẩn hiện trong cái hình này chứ!
1. Gặp khách bàn bạc brief cho logo của công ty start up, phong thủy màu mè chim bướm vàng kim đủ cả, hôm sau khách gửi mail bảo sếp chị thích cái logo đơn giản thôi, em cho tên công ty với 2 cái vạch uốn uốn bên cạnh là xong, nghe!
2. Khách gửi mail không bao giờ có tiêu đề, và không bao giờ reply mail. 1 job mà đến hơn 12 cái mail riêng lẻ, mỗi mail nói 1 câu và vẫn còn tiếp tục…
3. Khách làm catalogue, quẳng cho cái website Tàu, bảo em cứ lấy ảnh trên đó rồi xóa hết chữ Tàu, thay chữ Việt vào cho chị là được, nghe!
4. 3 cái trên đang tiếp tục diễn ra trong cùng 1 job và tui đã lún quá sâu không thể rút lại…
Speechless
“Em ơi cái này đâu phải cỏ cho bò ăn.”
Em ơi, sắp tới mình phải làm thiệp kỷ niệm ngày thành lập cho khách hàng. Trong ý tưởng không được dùng pháo hoa, bong bóng, hoa, nơ, quà, sách, bàn tay mở ra, bánh kem gì hết nha em. Khách hàng nói mấy cái đó thấy hoài rồi, không có sáng tạo gì hết.
Tui: *gửi phối cảnh bảng hiệu*
Khách: Ôi chị không thích đặt chữ lên cái khung này, đừng làm cái khung xương này, thêm cái cây ở đây đi em, thêm cái lá ở gần cái chữ nè.
Tui: Làm sao không làm khung xương được chị, bộ chữ nó sẽ yếu. Thêm chi tiết hoa lá vô sẽ không đúng bộ nhận diện á chị.
Khách: Không, tui thích vậy cứ làm cho tui.
Gặp Marketing Rep của bên client.
Mình (giả lả): Nhìn em giống người ở ABCXYZ lắm, nghe giọng cũng giống nữa, có phải hem bla bla bla
Bạn: Dạ, em thường không có thói quen nói về bản thân mình khi đi nói chuyện công việc
– Anh có hết rùi, em không cần suy nghĩ nhiều, cứ xài lại thôi
– Vậy anh gửi file cho em nha
(2 phút sau) nhận đc file .jpg 34k
Bạn hỏi tui trả lời
Bạn hỏi: “Dạ con chào anh/chị/cô/chú/bác Đi Khách! Con không biết tuổi tác, giới tính nên cho con xưng “con” để thể hiện lòng kính trọng và gọi Đi Khách như vậy để thể hiện lòng mến mộ :’)
Con hiện là một sinh viên năm nhất có đam mê rất lớn được làm trong lĩnh vực sáng tạo. Con mê blog của anh/chị/cô/chú/bác Đi Khách lắm. Đọc blog giúp con thấy/biết/hiểu được những điều mà chắc là chỉ có người trong nghề mới có “vinh hạnh” được nếm trải, được ngồi kể lại trên blog với tâm trạng vui tươi, đôi khi là cười ra nước mắt như thế này. Anh/Chị/Cô/Chú/Bác Đi Khách có thể cho con share lại những mẩu chuyện trên blog về page của câu lạc bộ Marketing của con không ạ? Con muốn các bạn hiểu rõ hơn về “việc đi khách” nói chung cũng như những chuyện vui xung quanh ngành sáng tạo nói riêng. Tất nhiên là con sẽ ghi nguồn từ Blog của anh/chị/cô/chú/bác Đi khách rồi.
Con cảm ơn ạ :D”
Đi Khách trả lời: Chào con. Cảm ơn con đã yêu mến Đi Khách như vậy. Hy vọng con và các bạn đọc cho vui vậy thôi chứ gặp càng ít chuyện như Đi Khách chia sẻ càng tốt, hổng vui vẻ gì đâu. Con cứ việc share tự nhiên không cần hỏi, chỉ cần dẫn link nguồn vềhttp://dikhach.tumblr.com/ là được, nhé.
Một vị khách đem ô tô hư đến tiệm sửa. Người thợ sau một hồi xem xét, gõ vài nhát búa vào gầm xe. Xe lại hoạt động bình thường. Người thợ viết hóa đơn gửi khách “500$”
Người khách giận dữ “Tại sao ông chỉ gõ vài nhát búa mà tính tiền đắt thế này?!”
Người thợ không đáp, lẳng lặng viết lại hóa đơn “Tiền công gõ búa: 1$. Tiền biết tìm ra đúng chỗ để gõ búa: 499$”
Trả giá
– Em ơi sao mắc quá vậy? Chị làm có cái bao bì thôi mà.
– Dạ một cái bìa em tính giá không cao, cái chính là ý tưởng em làm hoàn chỉnh, nên sau này có áp thiết kế lên các sản phẩm khác em vẫn giúp chị được mà.
– Ý tưởng gì mà mắc vậy! Thôi em bớt tiền ý tưởng cho chị đi coi như lần đầu làm quen.
(Em bán chất xám chứ có phải bán quần ở Saigon Square đâu mà bớt làm quen hả chị!)
Sau đó do “quần” mắc quá chị hỏng mua, chị về kiếm hàng fake nhái y chang rồi bảo “chẳng may nó giống!”
Giống giống cái củ cải!!!
Tui: Chị cho em file gốc logo của bên chị nha.
Khách: Ủa bên em làm bảng hiệu với namecard có tiền thiết kế mà, sao không tự thiết kế cái logo luôn đi.
Tui: Hả? @.@
Khách: Em, anh đang gặp vấn đề abc abc *kể lể*. Anh cảm thấy mình đang bị khủng hoảng.
Tarot Reader: Dạ anh.
*sau 1 hồi nghe khách khóc lóc kể lể và phân tích tình huống*
Khách: *si nghĩ* uhm, cũng đúng ha em. Anh thấy ổn hơn rồi.
Tarot Reader: Anh có muốn hỏi thêm gì nữa không ạ?
Khách: Thôi em, anh không có hỏi gì nữa. Bao nhiêu tiền vậy em?
Tarot Reader: Dạ của anh là abc abc ạ.
Khách: Trời ơi, đắt dữ vậy em, anh tưởng có 20-40k thôi chứ. Nếu kiếm tiền mà được như em chắc anh đầu tư bộ bài rồi anh đi nói nhăng cuội chắc cũng được chục củ quá.
Tarot Reader: *cảm thấy muốn chửi thề*
Khách: Em, anh bí idea quá không biết làm sao. Em làm cho anh cái logo nào nó đơn giản mà nhìn sang chút nhé.
Designer: *sketch xoẹt xoẹt 15p* Dạ em gửi anh.
Khách: Ừa khung này ok đó em, chi phí ra sao vậy?
Designer: Dạ nó là như này như này như này.
Khách: Ủa đắt vậy, hoy dẹp đi em. Em vẽ 15p ra cái mớ bùi nhùi này thì anh cũng làm được nha, khỏi phải thuê em. Anh cầm cái này ra anh làm cho nhanh.
Chụp ảnh sản phẩm cho khách.
Le khách: em focus vô mông con bé model cho anh.
Le tui: chứ không phải cái ghi đông xe sao anh?
Le khách: ghi đông làm mờ cho anh.
sontung87 asked:
.Kinh nghiệm của một mem Dikhach:
– Phòng bệnh: khi nhận job, lên kế hoạch và trình bày cho các bạn khách hàng từ đầu, nói là em làm việc theo kiểu game-tuyến-tính (qua màn rồi là hông quay đầu lại được). Kêu là giờ có các khâu A-B-C vầy vầy …sau khi hoàn thành khâu nào là chốt khâu đó, quay đầu là charge thêm phí, còn đang ở khúc giữa mà muốn chia tay nhau thì cũng phải để lại “tiền giải quyết hậu quả”. Tất nhiên là phận làm freelancer bèo bọt thì dù gì cũng ở thế kẹt, nhưng mà có nói trước cho các bạn ý thức được vẫn tốt hơn là im re.
– Chữa bệnh: Khách vẫn cứ thích trò “đổi-ý-tưởng-ở-khúc-cuối”, nhìn chung là nên nhường nhịn khách tới hết khả năng có thể, chỉ khi nào yêu cầu quá trời ngặt nghèo thì giải thích khách hiểu bằng giọng văn lịch sự, hy vọng khách thông cảm giùm, nhớ tìm cái gì gần với khách để ví dụ cho dễ hiểu (như kiểu gặp dân Kiến Trúc thì kêu “anh ơi nhà đang xây, anh đổi vậy là đổi bản vẽ á anh”). Hy vọng là đừng dính vô mấy bạn quá trời thần đất lở, còn lỡ rồi thì… chịu biết sao T.T
– 5′ dành cho kể khổ : hổm mình cũng gặp một vụ từa tựa vầy, nhưng mà người “hốt-shit” hông phải mình, mình bị văng trúng thôi, nhưng mà cũng mệt. Làm cái website cho một khách hàng (có liên quan tới sếp, mà sếp lại không phải dân creative hay IT). Thế là sau khi đã vừa ý layout, triển khai code HTML, CSS các kiểu thì khách lại trở chứng ko vừa ý và buộc phải làm lại với yêu cầu là “phải đứng trên góc nhìn khách hàng” (?!). Designer mần lại Layout cực một thì bạn I.T cực 10, nhưng kêu không ai thấu, tại vì sếp và cả bạn khách đều hông hiểu. Mấy tình huống vậy thì thôi chỉ biết bơi tới đâu hay tới đó thôi =)).
Chuyện chụp hình.
1.
Khách: Anh ơi chụp sao cho em giống tấm này, tấm này, tấm này nha anh.Xem hình mẫu khách gửi: tấm đầu tiền chụp ngược nắng sáng, tấm thứ 2 chụp ngược nắng chiều, tấm 1 ở biển, tấm 2 ở núi. Khách đòi đi chụp lúc 1h trưa! Lạy má, nắng 1h trưa là nắng đỉnh đầu ngược ngược cái con c**!
2.
Khách cosplay nữ sinh Nhật, mập như thùng phuy, mặc váy đồng phục Nhật nhưng nhất quyết không chịu cởi quần dài vì váy khá ngắn.Khách: anh ơi chụp xong photoshop cho em mất quần, trắng da, thon thả như Hàn Quốc nha anh. &%#$%&^^$%
3.
Nửa đêm cùng con bạn cùng nghề chat chít nghe được chuyện của nóKhách: Chụp bikini nhưng ngại biển xa ngại hồ bơi dòm ngó. Dựng phông chụp. Con bạn gửi cho đúng 1 tấm ảnh mà ám cmn ảnh mấy ngày: ko wax lông mờ u, không nhổ lông nách nhưng rất thích vòng tay ra sau gáy…
Chuyện này thì cũng không phải đi khách, nhưng làm cái đồ án cho các thầy trong hội đồng duyệt thì ngẫm ra cũng là một kiểu đi khách, mà còn là khách thuộc hàng bố đời mẹ thiên hạ nữa, nên vô đây trút một ít :((
Hồi đó làm đồ án về một nhãn hàng sữa đậu nành. Lúc thiết kế bao bì, phải lê la đi mua hộp thật về uống, rồi bóc ra đo đạc nghiên cứu kỹ càng. Đến lúc lên trình bày kích thước các thứ xong, có một thầy bảo: “Em ơi, cái hộp của em kích thước quá bé, tôi đảm bảo làm ra sẽ không đứng được luôn!”. Mình nhã nhặn bảo em đo dựa trên hộp thật đó thầy. Thầy phẩy tay: “Vậy em đo nhầm kích thước rồi đó, về kiểm tra lại đi nha!”
Nhầm? Nhầm cái mắt á! Cái gì gọi là học phải đi đôi với hành, thấy có biết không hả??? Hả???
– Em xong ý tưởng thiết kế cho chương trình sắp tới rồi, chị xem được chưa
*Vài ngày sau*
– Chị thấy ok rồi đó em, làm cho chị cả một bộ poster, vé mời, banner… luôn đi nhé.
*Vài ngày sau*
– Em gửi chị hết rồi đó, chị duyệt lần cuối nha!
– Em ơi, hôm nay chị mới cho sếp xem, sếp không thích, em làm lại ý tưởng khác dùm chị, mà nhanh nha, sắp deadline rồi đó!
Xem tarot cho khách, tính tiền theo giờ có bảng phí dịch vụ in rõ từng mm.
Đang xem:
Khách: Ủa bọn em làm cái này là có qua trường lớp đào tạo gì hơm? Có ai theo cái này chuyên nghiệp hơm? Có khó lắm hơm? Có hay bị gây sự hơm?Mình: Dạ hơm có chị, tụi em thích tarot nên theo thôi chị ah. Cái này tụi em làm để giúp người khác giải tỏa tâm lý và có cách nhìn khác thôi. Nên nhiều lúc khách đánh giá không tốt cũng phải ngậm ngùi vì tùy tâm họ à.
Đến lúc thanh toán:
Mình: Ủa chị ơi, chị thanh toán thiếu ạ?
Khách: Ơ chị tưởng tùy tâm như mình đi chùa chứ em.Vâng, cơ mà dịch vụ của em không phải dịch vụ chùa chị ạ.